Thạch Thảo trong Sa Mạc
Nhắc tới thạch thảo, chắc nhiều người liên tưởng tới câu hát “Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo” trong bài “Mùa Thu Chết” do Phạm Duy phổ nhạc bài “Lời Vĩnh Biệt” Bùi Giáng dịch từ bài thơ Pháp: L’Adieu của thi sĩ Guillaume Apollinaire.
Bài
thơ viết ngày 16 tháng 9 năm 1913 thi sĩ G. Apollinaire tưởng niệm một hồng
nhan bạc mệnh từ 70 năm trước đó: nàng Léopoldine (28 August 1824 – 4 September
1843) là trưởng nữ của văn hào Victor Hugo, nàng cùng chồng chết vì tàu bị lật
khi đi trên dòng sông Seine. Chính ngày 16 tháng 9 năm 1913 và sau đó, mỗi năm
vào giữa tháng 9, thi sĩ đều mang cành lá bruyère đặt trên mộ nàng. Nguyên văn
bài thơ nổi tiếng L'Adieu như sau:
J'ai cueilli
ce brin de bruyère
L'automne est
morte souviens-t'en
Nous ne nous
verrons plus sur terre
Odeur du
temps brin de bruyère
Et
souvients-toi que je t'attends.
Guillaume Apollinaire (1880 – 1918)
Thi sĩ Bùi Giáng (1926-1998) dịch bài thơ ra tiếng Việt:
Lời vĩnh biệt
Ta đã hái nhành
lá cây thạch thảo
Em nhớ cho,
mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ
không tao phùng được nữa
Mộng trùng
lai không có ở trên đời
Hương thời
gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...
Nhạc
sĩ Phạm Duy phổ nhạc cho bài thơ một cách rất đặc biệt và bài hát “Mùa Thu Chết”
đã đi vào lòng nhiều người yêu thơ nhạc:
Ta ngắt đi một
cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho:
Mùa Thu đã chết rồi !
Mùa Thu đã chết,
em nhớ cho
Mùa Thu đã chết,
em nhớ cho
Mùa Thu đã chết,
đã chết rồị
Em nhớ cho !
Em nhớ cho,
Đôi chúng ta sẽ
chẳng còn nhìn nhau nữa!
Trên cõi đời
này, trên cõi đời này
Từ nay mãi
mãi không thấy nhau
Từ nay mãi
mãi không thấy nhau ...
Ta ngắt đi một
cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho:
Mùa Thu đã chết rồi !
Ôi ngát hương
thời gian mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng
ta vẫn chờ em.
Vẫn chờ em, vẫn
chờ em
Vẫn chờ .... Vẫn chờ ... đợi em !
Nghe
lời thơ rồi lời nhạc, chúng ta có cảm tường chàng thi sĩ si tình, hoài niệm người
yêu mình mới mất, mà không dè, chàng viết cho một lão bà tiền bối mất mạng trước
khi chàng sinh ra nhiều năm (70 năm). Thi nhân có khác!
Trong Kinh Thánh, cụ Phan Khôi dùng chữ “thạch thảo trong
sa mạc” diễn tả những cây sống chen giữa đá sỏi. Loài cây cỏ trong
sa mạc, luôn thừa nắng, thiếu nước, đất rất ít, lại khô khan, không phì nhiêu,
màu mỡ. Thạch thảo cụ Phan Khôi dùng khác với thạch thảo mà nhà thơ Bùi Giáng dịch
từ cành cây bruyère. Loài thạch thảo khốn khó trong sa mạc ghi trong lời tiên
tri Giê-rê-mi đoạn 17: “Đức Giê-hô-va phán như vầy: Đáng rủa thay là kẻ nhờ cậy
loài người, lấy loài xác thịt làm cánh tay, lòng lìa khỏi Đức Giê-hô-va. Nó sẽ
như thạch thảo trong sa mạc, không thấy phước đến, nhưng ở trong nơi đồng vắng
khô khan, trên đất mặn không dân ở. Đáng chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Đức
Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông cậy mình. Nó cũng như cây trồng
nơi bờ suối, đâm rễ theo dòng nước chảy; ngộ khi trời nắng, chẳng hề sợ hãi, mà
lá cứ xanh tươi. Gặp năm hạn hán cũng chẳng lo gì, mà cứ ra trái không dứt.”
Qua
đoạn Kinh văn trên, chúng ta thấy nhà tiên tri phân biệt 2 loại cây: thạch thảo trong sa mạc
và cây trồng nơi bờ suối, tượng trưng cho 2 nhóm người: Người ỷ cậy sức mình thì
vất vả trăm bề, khó khăn, trở ngại lúc nào cũng vây quanh. Người biết sức mình
có hạn, chịu nương cậy vào sức Chúa thì thuận lợi trăm bề, như cây mọc gần dòng
nước mát, dù gặp ngày nắng gắt cũng nhờ có nước điều hòa thân nhiệt. Quang hướng
động, thủy hướng động của cây đều được thuận tiện.
Người
sống trong nhà Chúa sẽ tiếp tục hưởng phước; người chạy ra khỏi Chúa, sống như
lãng tử bụi đời thì chắc không thiếu hoạn nạn. Nhưng, tình thương yêu bao la của Chúa không
bao giờ từ bỏ con cái Ngài, mà luôn mở vòng tay kêu gọi “Lãng tử hồi đầu”, ai
ăn năn quay lại cùng Chúa cũng sẽ được tha thứ và chấp nhận.
Châu Sa (trích bài đã đăng trên Nếp Sống Mới Thu-2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét