Theo Bước Chân Ai ?
Năm
năm trước đây, khi dự một Hội Đồng tại Houston, Texas, tôi tình cờ gặp một
người trông tựa như một người quen tôi gặp trong trại tù cải tạo hồi năm
1977. Tôi bước tới, chào anh, xin lỗi,
hỏi: “Anh có phải tên Thanh, tôi gặp tại Đồng Bang, lúc đó anh giúp vui cho bạn
tù buổi tối bằng hành trình của các nhân vật của Kim Dung không? Anh xác nhận và mừng rỡ gặp lại tôi. Tôi hỏi tiếp: “Và anh có biệt danh là người
lắm chuyện?” Anh cười ha hả, đáp “chính
xác, chính xác”.
Duyên
do như thế này: Đời sống trong trại tù
cải tạo rất buồn nản, có người còn có ý định quyên sinh. “Láng” tôi ở may có anh Thanh biết nhiều
chuyện, nên mỗi tối anh hay kể chuyện võ hiệp của Kim Dung. Anh đặt tựa như: “Theo bước chân Lệnh Hồ
Xung”, “Theo bước chân Trương Vô Kỵ”, “Theo bước chân Vi Tiểu Bảo”… Anh có trí
nhớ tốt, có cách kể chuyện hấp dẫn, duyên dáng, đưa chúng tôi vào vùng trời ảo
mộng hằng đêm. Chi tiết nào anh không
nhớ thì anh chế cho xuôi câu chuyện. Ai
cũng biết nhưng ai cũng cười xòa thông cảm.
Anh cán bộ trại tò mò, tới gần nghe ngóng chúng tôi làm gì mà quây quần nghe
anh Thanh kể chuyện. Nghe mấy lần, thấy vô
hại vì không dính gì đến chính trị, không gì là phản động, nên anh để cho chúng
tôi có những giây phút thoải mái. Có
lần, anh Thanh chế một chi tiết rất buồn cười, mọi người lăn ra cười, ngay cả
anh cán bộ cũng cười sằng sặc. Tiếng
cười của anh rất đặc biệt, mọi người quay lại nhìn. Anh cười và nói chữa thẹn: “Gớm, anh Thanh nầy thật là lắm chuyện”. Từ đó, anh Thanh có biệt danh là “người lắm
chuyện”. Qua giờ kể chuyện, tình cảm của
chúng tôi và anh cán bộ được cải thiện rất nhiều. Anh hiểu chúng tôi hơn và chúng tôi mến anh
hơn.
Trở
về với hiện tại, tôi hỏi anh Thanh: “Lóng rày, anh còn theo bước chân của nhân
vật Kim Dung không?”
Anh bước tới, nói nhỏ vào tai tôi: “Từ nhiều năm nay, tôi theo bước chân của Phao-lô”. Tôi thốt: “A, điều này hay nhe. Tôi muốn nghe chuyện này”. Anh nói có việc phải đi, rồi ghi số phôn cho tôi.
Chừng
vài tuần sau đó, tôi gọi thăm anh và nói ý tôi muốn biết lý do bây giờ anh theo
bước Phao-lô.
Anh
thong thả kể:
- Tôi
thích đọc sách, nhất là sách truyện. Hồi
nhỏ, tôi mê đọc Tây-du ký, tác phẩm của Thi Nại Am, tôi theo bước chân của
Đường tăng Tam Tạng. Kế đó, từ năm tôi học Đệ
nhị cấp, Trung học, có phong trào đọc truyện võ hiệp của Kim Dung mỗi ngày trên
báo. Thời đó, chuyện Kim Dung được nhiều
triệu người Á châu mê thích. Những nhân
vật chính trong truyện như Lệnh Hồ Xung, Trương Vô Kỵ, Vi Tiểu Bảo được tôi và
nhóm bạn bàn thảo, phân tích hằng ngày.
Do đó, tôi có những câu chuyện kể cho các anh và từ đó có biệt danh là
“Người Lắm Chuyện”.
Sau
khi ra khỏi trại tù cải tạo, gia đình tôi vượt biển, tới Hoa Kỳ năm 1987. Chị vợ tôi là tín hữu Tin Lành, giới thiệu
cho gia đình chúng tôi tình yêu và chương trình cứu rỗi qua Chúa Giê-su. Sau vài tháng tìm hiểu, chúng tôi tin nhận
Chúa Giê-su là Cứu Chúa của đời minh. Sau
một thời gian học Kinh Thánh, tôi ngưỡng mộ cuộc đời của ông Phao-lô và muốn
theo bước chân ông.
Phao-lô là một con người vĩ đại, trước là môn đồ của Ga-ma-li-ên, một trong
những Ra-bi nổi tiếng vào lúc ấy (Công Vụ 22:3).
Là
một người Do-thái cuồng nhiệt, Phao-lô nổi bật trong nhóm Pha-ri-si.
Vì
ngu muội, Phao-lô đã sử dụng thế lực của mình để bắt bớ môn đồ của Chúa Giê-su.
Tuy nhiên khi tiến hành khủng bố hội thánh, ông đã có cơ hội gặp Chúa Giê-su
trên đường tới Đa-mách. Trước tiên, ông
đã nghe tiếng Chúa Giê-su và mắt ông bị mù (Công vụ 9:1-9). Khi biết rõ Chúa Giê-su đến từ trời, ông được
sáng mắt và trở nên một con người mới. Ông
trở thành người tin đạo nhiệt tình và Chúa đã đại dụng ông như một sứ đồ. Tôi nghiền ngẫm đời sống của ông và muốn theo
bước chân ông.
- Tôi theo bước Phao-lô vì đó là người thật,
việc thật. Những người tôi theo bước
trước kia chỉ là những nhân vật hư cấu, còn Phao-lô là nhân vật có thật trong
lịch sử.
- Tôi theo bước ông Phao-lô vì ông theo bước
Chúa Giê-su, như trong thư Cô-rinh-tô thứ nhất ghi: “Hãy
bắt chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt
chước Đấng Christ vậy” (11:1).
- Bài học quan trọng mà tôi rút ra khi theo
bước Phao-lô là: “Tội nhân nào cũng
có tương lai, thánh nhân nào cũng có quá khứ.” Phao-lô rõ ràng là tội nhân hàng đầu khi
chống báng Chúa, nhưng khi Chúa dùng đã cho ông một tương lai xán lạn. Điều này mang hi vọng cho mọi người là không
có tội nào quá lớn mà Chúa không thể tha thứ, nếu biết ăn năn, xưng tội. Người đời sau xem ông như Thánh dù ông có một
quá khứ quá đen tối khi ông bắt bớ, hành hạ tín đồ của Chúa Giê-su. Chúng ta
theo bước chân của Phao-lô thì biết rằng từ tội nhân, chúng ta có thể thành thánh
nhân.
- Bài học thứ đến là ân-điển hay ân-sủng. Phao-lô đã phạm tội quá lớn, nếu không do ân
điển của Chúa thì ông không thể sống để ăn năn và được phục hồi. Một ân điển nữa là ông được Chúa đại dụng
trong công trình thuộc linh của Chúa. Qua
đó, ông hiểu được thế nào là thời đại ân điển do Đức Chúa Trời hoạch định, Chúa
Giê-su thực thi và Thánh Linh ấn chứng để cứu rỗi thế nhân. Trong các tác phẩm của Phao-lô, ông nhắc nhiều
đến ân điển, ông nhiều lần nhấn mạnh là chúng ta được cứu bởi ân điển của Chúa và
đức tin của chúng ta chứ không phải bởi việc làm.
- Phao-lô đã đi 3 vòng truyền giáo với hơn 10
ngàn dặm đi chân trên hơn 10 năm, thiết lập nhiều hội thánh.
- Ông để lại di sản tâm linh lớn lao: 13 thư
tín gửi cho tín nhân thời đó, nhưng giá trị tinh thần rất lớn vì những lời
khuyên dạy của ông hữu ích lâu đời.
- Ông Phao-lô có 2 người học trò ruột là
Ti-mô-thê và Tít là 2 vị quản nhiệm Hội Thánh.
Trong các thư ông gửi cho 2 người này mà ông xem như con, chúng ta thấy
một thứ tình cảm sâu đậm, tha thiết của một cha nhân từ. Những lời dạy dỗ, nhắn nhủ này khiến chúng ta
liên tưởng tới tình yêu Đức Chúa Trời đối với con cái bé mọn của Ngài.
- Bài luận về tình yêu thương của ông trong chương
13 thư Cô-rinh-tô thứ nhất là một tuyệt tác.
Những đoạn luận về ân tứ Thánh linh rất linh hoạt. Những bông trái Thánh linh như tình thương
yêu, sự vui mừng, bình an, nhẫn nhịn, nhân từ, hiền lành, trung tín, khiêm nhu,
tiết độ làm ấm lòng người nghe, người đọc.
- Tôi học được tinh thần thỏa lòng trong mọi
cảnh ngộ của ông: “Tôi biết chịu
nghèo hèn, cũng biết được dư dật. Trong mọi sự và mọi nơi, tôi đã tập cả, dầu no hay đói, dầu dư hay thiếu cũng được” (Thư Phi-líp 4:12).
- Tôi học tinh thần chịu đựng, chịu khó, chịu
khổ, chịu cực, chịu đau đớn. Càng hoạn
nạn, ông càng kiên trì, nhẫn nhịn; càng bị bắt bớ, đức tin ông càng tăng. Trong khi bị bắt vô tù, ông viết thư an ủi,
khích lệ người tín hữu ngoài…tù. Bốn bức
thư gửi cho Phi-lê-môn, Hội thánh Phi-lip, HT Cô-lô-se, HT Ê-phê-sô là những
“ngục trung thư” quí giá, nhất là thư gửi HT Phi-líp, tràn đầy sự vui mừng, cảm
tạ, ngợi khen Đức Chúa Trời. Người trưởng
thành trong đức tin giống như bông trái chín tới, càng bị bầm dập, vắt ép càng tiết
ra vị ngọt, càng tỏa hương thơm.
Từ khi biết Đấng Christ, cuộc đời ông Phao-lô
thay đổi 180 độ. Ông coi mọi sự lời thể chất
là sự lỗ tâm linh. Ông sẵn sàng sống cũng
như sẵn sàng chết, như qua thư Phi-lip 1:21 “Vì Đấng Christ là sự sống của
tôi, và sự chết là điều ích lợi cho tôi vậy.”
Chúng ta có thể nói rằng nếu không có Phao-lô thì phần Tân Ước của
Kinh Thánh không phong phú, sống động như chúng ta có hiện nay. Nhờ ông, giáo lý Tin Lành được giãi bày một
cách rõ ràng, khúc chiết, súc tích, đầy đủ. Ông xứng danh là một Đại Sứ đồ mà nhiều người
xưng tụng.
Châu Sa
Bắt Chước
Phao-lô Theo Chúa
"Hãy bắt chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy." - 1 Cô-rinh-tô 11:1
"Bởi chưng mọi điều đó xảy đến vì cớ
anh em, hầu cho ân điển rải ra cách dư dật, khiến sự tạ ơn nơi nhiều người hơn
cũng dư dật, mà thêm vinh hiển cho Đức Chúa Trời. Vậy nên chúng ta chẳng ngã lòng, dầu người
bề ngoài hư nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn." - 2
Cô-rinh-tô 4:15-16
"Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ngươi hãy
hết lòng, hết linh hồn, hết ý mà yêu mến Chúa, là Đức Chúa Trời ngươi." -
Ma-thi-ơ 22:37
Lời của Chúa, là Lời chân thật,
Ban cho ta, không
mất tiền mua,
Nhận vào trân quý,
và thưa,
Tạ ơn Chúa đã dẫn
đưa ta về!
Trong Nhà Chúa, không chê trách được,
Thật bình an, trong
Nước của Ngài,
Thánh Linh sửa đổi
thẳng ngay,
Cho ta trong sạch,
tránh sai lạc lầm!
Theo chân Chúa, thành tâm tìm kiếm,
Lời dạy khuyên,
linh nghiệm cho lòng,
Công bình, chắc
chắn, cậy trông,
Dù đời biến đổi, ta
không sợ gì!
Những gương sáng, bước đi theo Chúa,
Như Phao-lô, ta
đáng noi theo,
Vượt qua gian khó
ngặt-nghèo,
Trao cho Chúa nắm
tay chèo hướng đi!
Hoạn nạn chẳng gây chi phiền não,
Trong tù đày, rao
báo càng hơn,
Viết thư khích lệ
thêm ơn,
Giúp bao tín hữu
không sờn theo Cha!
Phao-lô nói, chúng ta hãy sống,
"Bắt chước
tôi," kính Chúa yêu người,
Vì ông làm đúng y
Lời,
Học theo Đấng
Christ một thời hiển vinh!
Phao-lô thật tràn tình yêu mến,
Luôn quan tâm, nghĩ
đến mọi người,
Thỏa lòng, trông
cậy, vui cười,
Biết rằng Ân Điển
Nước Trời tràn dư!
Ông tha thứ, nhân từ giúp đỡ,
Trong mọi điều, có
cớ tạ ơn,
Chúa đưa đến chốn
cao hơn,
Kiên trì, nhẫn
nhục, không sờn không lui!
Hãy bắt chước Phao-lô, bạn hỡi,
Sống vì Ngài, tấn
tới mỗi ngày,
Ngợi khen Danh
Thánh quyền oai,
Vui mừng theo Chúa, duy Ngài đáng theo!
(Cảm tác theo bài
viết "Theo Bước Chân Ai" của Châu Sa! Chúng ta hãy bắt chước sứ
đồ Phao-lô như ông bắt chước Chúa; và hết lòng, hết sức, hết ý, hết linh hồn mà
theo Chúa Giê-su Christ – Đấng tự hữu, hằng hữu, yêu thương chúng ta dẫu chúng
ta là những người có tội! Cảm tạ Chúa! )
Tiểu Minh Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét