Thứ Hai, 17 tháng 6, 2024

HAPPY FAMILY

 Happy Family

1.     H – Harmonizing:  hài hòa

2.     A -  Accepting:  chấp nhận

3.     P - Praising: khen ngợi

4.     P - Praying: cầu nguyện

5.     Y - Yielding:  nhường nhịn,  chuyện 99 chữ nhẫn

6.      F-  Forgiving:  tha thứ, dung thứ

7.     A - Apologizing: sẵn sàng xin lỗi

8.     M - Making peace:  làm hòa

9.     I - Igniting the flame:  nhen ngọn lửa tình

10.  L – Laughing: cười, (love, learn, laugh)

11.   Y - Yoke bearing:  chia sẻ gánh nặng.

 

1.     H – Harmony:  hài hòa

2.     A -  Accept:  chấp nhận

3.     P - Praise: khen ngợi

4.     P - Pray: cầu nguyện

5.     Y - Yield:  nhường nhịn

6.      F-  Forgive:  tha thứ, dung thứ

7.     A - Apology: sẵn sàng xin lỗi

8.     M - Make peace:  làm hòa

9.     I - Ignite the flame:  nhen ngọn lửa tình

10.                         L – Love, Learn and Laugh: Yêu, Học và Vui Cười.

11.                        Y - Yoke:  chia sẻ gánh nặng.

Kho Tàng trong Chậu Đất

 

 Chuyện Kho Tàng trong Chậu Đất

Chúng ta thường nghe chuyện kho tàng trên non cao, dưới biển sâu, trong rừng rậm rất huyền bí và nguy hiểm cho ai tìm đến.  Kinh Thánh có kể câu chuyện kho tàng trong chậu đất, trong câu 2Cô-rinh-tô 4:7   Nhưng chúng tôi đựng của quí nầy trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời mà ra, chớ chẳng phải bởi chúng tôi.

DCT dùng chậu đất tượng trưng những người khát khao chính Chúa, những người hạ mình, nhữn người sẵn sàng “hả hoác” miệng mình ra đón nhận ơn phước Ngài.  (TT 81:10). 

Càng học thì chúng ta càng thấy ĐCT có những cách hành xử ly kỳ, như trong:

1Co 1 27 Nhưng Đức Chúa Trời đã chọn những sự dại ở thế gian để làm hổ thẹn những kẻ khôn; Đức Chúa Trời đã chọn những sự yếu ở thế gian để làm hổ thẹn những sự mạnh; 28 Đức Chúa Trời đã chọn những sự hèn hạ và khinh bỉ ở thế gian, cùng những sự không có, hầu cho làm những sự có ra không có, 29 để chẳng ai khoe mình trước mặt Đức Chúa Trời. 30 Vả, ấy là nhờ Ngài mà anh em ở trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Đấng mà Đức Chúa Trời đã làm nên sự khôn ngoan, sự công bình, sự nên thánh, và sự cứu chuộc cho chúng ta.

DCT chọn dân YSRE là dân nhỏ, ít người, yếu đuối để đặt kho tàng quý báu là Chúa Jesus vào đó.Gie Gr 9:23,24

Chúng ta hãy chấp nhận như:

Ê-sai 64:8 8 Hỡi Đức Giê-hô-va, dầu vậy, bây giờ Ngài là Cha chúng tôi! Chúng tôi là đất sét, Ngài là thợ gốm chúng tôi; chúng tôi thảy là việc của tay Ngài.

Chúng ta hãy xem kho tàng Chúa ban có 7 viên ngọc quí sau đây:

Khôn ngoan
Huấn luyện
Ơn lành
Thánh hóa
Ăn năn
Năng quyền
Giải cứu


K:  khôn Ngoan

Sự khôn ngoan Chúa ban khác hẳn với sự gian ngoan ngoài đời.
Gia-co 3:17 17 Nhưng sự khôn ngoan từ trên mà xuống thì trước hết là thanh sạch, sau lại hòa thuận, tiết độ, nhu mì, đầy dẫy lòng thương xót và bông trái lành, không có sự hai lòng và giả hình.

Nhờ sự khôn ngoan này, chúng ta không bỏ hình bắt bóng, không tìm kiếm những thứ hư không, mà tìm cầu những thứ không hư, có giá trị đời đời. Chúng ta nếu phải bỏ hết gia tài mua khôn ngoan cũng đáng, theo CN 4:7.

H:  huấn luyện

Chúng ta được ĐCT dạy dỗ, được huấn luyện để trở nên tốt đẹp hơn, hữu ích hơn.  Chúa là thầy giáo lớn dạy nghe, dạy nói:

 Es 50:4   4 Chúa Giê-hô-va đã ban cho ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, hầu cho ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi. Ngài đánh thức ta mỗi buổi sớm mai, đánh thức tai ta để nghe lời Ngài dạy, như học trò vậy.

 Trong khi học tập, chúng ta có lúc bị sửa phạt, nhờ vậy chúng ta mới đạt kết quả tốt:  Heboro 12:11  Thật các sự sửa phạt lúc đầu coi như một cớ buồn bã, chớ không phải sự vui mừng;nhưng về sau sanh ra bông trái công bình và bình an cho những kẻ đã chịu luyện tập như vậy.

He 12:10   10 Vả, cha về phần xác theo ý mình mà sửa phạt chúng ta tạm thời, nhưng Đức Chúa Trời vì ích cho chúng ta mà sửa phạt, để khiến chúng ta được dự phần trong sự thánh khiết Ngài.

Heboro 5:8-9 8 Dầu Ngài là Con, cũng đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu, 9 và sau khi đã được làm nên trọn vẹn rồi, thì trở nên cội rễ của sự cứu rỗi đời đời cho kẻ vâng lời Ngài

Chúa dạy cho chúng ta biết đếm các ngày của chúng ta  là ngắn ngủi, chóng qua, những ngày tháng còn lại không bao nhiêu, nên biết dùng thì giờ cho linh công, tức là hầu việc Chúa. Xin Chúa ban phước cho linh công của chúng ta được vững lập đời đời.  Thi-thiên 90:17  “Nguyện ơn Chúa, là Đức Chúa Trời chúng tôi, giáng trên chúng tôi; Cầu Chúa lập cho vững công việc của tay chúng tôi;  Phải, xin lập cho vững công việc của tay chúng tôi.

Trong học trình huấn luyện, cũng có phần huấn nhục tức là dạy cho chúng ta nhẫn nhịn, chịu đựng, chịu nhục, chịu khó, chịu khổ, chịu đau đớn (vì danh ta là bao nả- CV 9:16)

O  ơn lành, ơn phước mà Đức Thánh Linh mang lại cho chúng ta.  Trước nhất, phải kể đến ơn cứu rỗi mà chúng ta nhận được, không phải do công đức của chúng ta, mà là ân điển của ĐCT và đức tin của chúng ta.  Eph 2:8   8 Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời.
Kế đó, ĐTL ban cho chúng ta 2 thứ ơn lành. Trước tiên, 9 mỹ đức TL tức là những bông trái Ngài phát triển bên trong chúng ta, ghi trong Galati 5:22-23. Những hạt giống này mọi tín hữu đều được gieo trong lòng, nhưng phải được đơm bông kết trái, tức là phải được bày tỏ ra trong đời sống của chúng ta.  Loại ơn phước lành thứ nhì là những ân tứ thuộc linh. ĐTL ban một hoặc nhiều ân tứ cho mỗi Cơ-đốc nhân để hầu việc trong một công tác đặc biệt nào đó.  Số hạt giống của trái Thánh linh  thì mọi người đều nhận như nhau, nhưng  ân tứ thì mỗi người một khác tùy theo chức vụ Chúa giao. Có người được ban 1 ân tứ, có người được ban 3,4 ân tứ.  ĐTL ban không phải vì  lợi ích cá nhân mà vì lợi ích chung cho nhà Chúa.

Xin đừng buồn, đừng giận vì Ơn phước ĐCT ban cho nhưng không, tùy ý DCT muốn cho ai thì cho (Rô-ma 9:14-18), không do ai muốn, hay ai bôn ba mà được.

Ơn Chúa lại luôn ban dư dật:  IICo 9:8   8 Đức Chúa Trời có quyền ban cho anh em đủ mọi thứ ơn đầy dẫy, hầu cho anh em hằng đủ điều cần dùng trong mọi sự, lại còn có rời rộng nữa để làm các thứ việc lành,

Chúng ta cần Tạ ơn  IICo 9:15   15 Tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sự ban cho của Ngài không xiết kể!  Và cũng ngợi khen Chúa:  He 13:15   15 Vậy, hãy cậy Đức Chúa Jêsus mà hằng dâng tế lễ bằng lời ngợi khen cho Đức Chúa Trời, nghĩa là bông trái của môi miếng xưng danh Ngài ra.

T  Thánh hóa, tức là sự nên thánh.  Cây cỏ sau quá trình sao tẩm sẽ nên thuốc, con người sau quá trình huấn luyện sẽ nên người, riêng Cơ đốc nhân cần được nên thánh.

Rô-ma 6:22 22 Nhưng bây giờ đã được buông tha khỏi tội lỗi và trở nên tôi mọi của Đức Chúa Trời rồi, thì anh em được lấy sự nên thánh làm kết quả, và sự sống đời đời làm cuối cùng.

He 12:14   14 Hãy cầu sự bình an với mọi người, cùng tìm theo sự nên thánh, vì nếu không nên thánh thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời.   

Cũng cần để ý và phân biệt thánh hóa địa vịthánh hóa thực nghiệm hay diễn tiến. Khi mới tin Chúa, như trong Epheso 2:8, chúng ta được biệt riêng ra cho Chúa, chúng ta đang tình trạng nên thánh địa vị, càng ngày học hỏi Lời Chúa, thay đổi đời sống, chúng ta tấn tới biết Chúa mỗi ngày một hơn, như được ghi trong  3 Phi-ê-rơ 3:18.   Nhờ Chúa Giê-su ngự trong lòng mà hiểu được 4 bề của tình yêu thương (rộng, dài, cao, sâu) Ê-phê-sô 3: 14-20 chúng ta được nên thánh thực nghiệm.

A ăn năn,

nhạy bén về tội lỗi của mình.  Học bài học của David, ông nhạy bén với tội lỗi của mình, ăn năn, xưng tội, nên được Chúa phục hồi.  David được Chúa khen là làm vừa lòng Chúa  Cong 13:22b     Ta đã tìm thấy Đa-vít con của Gie-sê, là người vừa lòng ta, người sẽ tuân theo mọi ý chỉ ta.

Cong 3:19   19 Vậy, các ngươi hãy ăn năn và trở lại, đặng cho tội lỗi mình được xóa đi,

IGi 1:9   9 Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác.

Thi-thiên 51:17   17 Của lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là tâm thần đau thương:
Đức Chúa Trời ôi! Lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dể đâu.

IIPhi 3:9   9 Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn.

Kh 2:5   5 Vậy hãy nhớ lại ngươi đã sa sút từ đâu, hãy ăn năn và làm lại những công việc ban đầu của mình; bằng chẳng vậy, ta sẽ đến cùng ngươi, nếu ngươi không ăn năn thì ta sẽ cất chân đèn của ngươi khỏi chỗ nó.

N  năng quyền

Thi 119:89   89 Hỡi Đức Giê-hô-va, lời Ngài được vững lập đời đời trên trời.

Thi-thiên 119:50 50 Lời Chúa làm cho tôi được sống lại,
Ấy là sự an ủi tôi trong cơn hoạn nạn. 

Gios 1:8   8 Quyển sách luật pháp nầy chớ xa miệng ngươi, hãy suy gẫm ngày và đêm, hầu cho cẩn thận làm theo mọi điều đã chép ở trong; vì như vậy ngươi mới được may mắn trong con đường mình, và mới được phước.

Ro 4:20   20 Người chẳng có lưỡng lự hoặc hồ nghi về lời hứa Đức Chúa Trời, nhưng càng mạnh mẽ trong đức tin, và ngợi khen Đức Chúa Trời,

 

G giải cứu  tôi khỏi ảnh hưởng của thế gian mờ tối này, giải thoát tôi khỏi con người cũ, (xác thịt, tội lỗi)

khỏi mọi tai họa  (ĐTL).  Bảo tồn khỏi nguy hại giữa sóng gió cuộc đời.

Người nào nhờ cậy nơi Đức Giê-hô-va được giải cứu, được bình an vô sự  như TT 91 dạy.

Kết luận:

Chúng ta là những chiếc chậu bằng đất, mỏng manh, yếu đuối, dễ vỡ. Nhưng DCT đã chọn mặt gửi vàng!
Gia cơ 2:5 Đức Chúa Trời há chẳng lựa kẻ nghèo theo đời nầy đặng làm cho trở nên giàu trong đức tin, và kế tự nước Ngài đã hứa cho kẻ kính mến Ngài hay sao?

IICo 6:10   10 ngó như buồn rầu, mà thường được vui mừng; ngó như nghèo ngặt, mà thật làm cho nhiều người được giàu có; ngó như không có gì cả, mà có đủ mọi sự!

Đừng nhận ơn cách luống công  6:1  IICo 6:1   1 Ấy vậy, vì chúng tôi làm việc với Chúa, nên xin anh em chớ chịu ơn Đức Chúa Trời luống không.

 

 

 

 

 

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2024

SHALOM

 Người Do Thái khi gặp nhau hay chào Shalom, thường hiểu là bình an.  Khi tạm biệt họ cũng nói shalom.  Shalom có thể là danh từ, tĩnh từ, trạng từ, động từ, tán thán từ.  Shalom bao hàm nhiều điều hay ho.  Ngoài bình an, S.H.A.L.O.M. có thể tượng trưng thêm 6 điều sau đây: Sức khỏe, Hài hòa, An toàn, Lành mạnh, Ơn Chúa, Mừng vui.

1.     Sức khỏe (Health):  mọi người nên biết tình trạng sức khỏe của mình,

“mỡ đường máu” (tức là lượng cholesterol, lượng đường huyết, huyết áp) như thế nào.  Người cao niên coi chừng hay té nên phải cẩn thận khi đi đứng.  Vận động và dinh dưỡng là 2 thứ chúng ta cần quan tâm:

Dinh dưỡng là hoàng hậu,

Vận động: chính quân vương

Phối hợp hai thứ lại

Như sống tại thiên đường.

Đây là 2 trong  7 món tự nhiên không tốn quá nhiều tiền mà tác phẩm An Khang Thể Chất (do Châu Sa biên soạn) gọi là 7 Thầy Lang.  Xin trích bài thơ Bảy Thầy Lang:

Bảy thầy lang giúp ta mạnh khỏe

Không một ai dám bẻ một lời

Nước trong, nắng ấm, khí trời

Thể thao, dinh dưỡng, nghỉ ngơi khi cần

U sầu, phiền não giảm dần

Bao nhiêu thứ bệnh lần lần tránh xa

Miễn là lòng bạn thiết tha

Các thầy sẽ chẳng nệ hà chăm lo

Đừng sợ chi phí quá to

Toàn là những thứ Trời cho đó mà.

2.     Hài hòa (Harmony)  Hồi mới kết hôn, mọi người chúc vợ chồng mới cưới sự hài hòa trong câu “Loan phụng hòa minh, sắc cầm hảo hiệp”.  Trong suốt thời gian sống với nhau,  sự hài hòa sẽ bày tỏ nếu vợ chồng giữ được:

Chữ yêu, chữ nhịn, chữ đồng,

Là 3 thứ chữ vợ chồng nên ghi.

Trong gia đình cũng như ngoài xã hội thỉnh thoảng chúng ta tự xét:  Mình có vui khi gặp người khác không? Người khác có vui khi gặp mình không?  Câu Kinh Thánh Hê-bơ-rơ 12:14 nhắc chúng ta nên sống hài hòa với người:  “Hãy cầu sự bình an với mọi người”

3.     An toàn (Safety):  chúng ta cần sự an toàn không những trên xa lộ, mà còn trong nhà, nơi làm việc.  Tránh chỗ tối tăm, tránh trở thành nạn nhân trong mọi hoàn cảnh. Tôn trọng an toàn thực phẩm để khỏi bị nhiễm độc, tôn trọng luật pháp để giữ an toàn giao thông.

4.     Lành mạnh (wholesomeness): 

Ăn uống nên chọn thức ăn lành mạnh.  Nhiều người ăn những thức ăn ngon mà không lành mạnh chút nào, mà có thể gây độc hại cho cơ thể.  Nên chọn thức “ngon lành”  tức là vừa ngon vừa lành mạnh.

Ai cũng nên có một hai sở thích (hobbies) để tiêu khiển.  Điều đáng mừng là có nhiều bà cao niên có sở thích học và đọc Kinh Thánh hằng ngày.  Đây là một trong những sở thích lành mạnh, bổ ích, không tốn kém.  Một số người có sở thích không lành mạnh như rượu chè, bài bạc hay chưng diện lòe loẹt thì nên hạn chế hoặc từ bỏ.  Sở thích xem phim cũng nên biết tự giới hạn, như xem quá nhiều giờ mỗi ngày đến đỗi mất ăn, bỏ ngủ sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe.

5.     Ơn Chúa (grace):  tất cả gì mình có là do ơn Chúa thôi, nên chúng ta cần ngợi khen, ca ngợi, cảm tạ Chúa.  Uống nước nhớ nguồn, mà nguồn đó nếu tính rốt ráo là từ thiên thượng.   (Ê-phê-sô 1:3  Ngợi khen Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài đã xuống phước cho chúng ta trong Đấng Christ đủ mọi thứ phước thiêng liêng ở các nơi trên trời.)  Giàu ơn Chúa quả hơn hẳn mọi thứ giàu vật chất thuộc thể khác.

 

6.     Mừng Vui (joy):  Được làm con cái Chúa, được sống trong nhà Chúa là một niềm vui rất lớn.  Niềm vui nội tâm này cho chúng ta sức phấn đấu vượt qua mọi trở ngại, khó khăn.  Phao-lô nhắc nhở trong 2 Cô-rinh-tô 13:11 “hỡi anh em, hãy mừng rỡ; khá theo đến sự trọn lành; hãy yên ủi mình, hiệp một tâm tình, ở cho hòa thuận, thì Đức Chúa Trời sự yêu thương và sự bình an sẽ ở cùng anh em”.

Hãy nương cậy nơi Chúa để chúng ta hưởng được mọi món quà mà Shalom bao hàm.

Châu Sa 

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2024

Còn trẻ hay Đã Già?

 

Môi-se trẻ ở tuổi 120

da-vít già ở tuổi 70

Ta Già Hay Ta Trẻ


“Lòng người khôn khéo được sự tri thức; và tai người khôn

ngoan tìm kiếm sự hiểu biết.” – Châm-ngôn 18:15

“Hãy chuyên tâm cho được đẹp lòng Đức Chúa Trời như người

làm công không chỗ trách được, lấy lòng ngay thẳng giảng dạy

lời của lẽ thật.” - 2 Ti-mô-thê 2:15

Ta chỉ già, khi ta ngừng học hỏi,

Khi đứng ngồi, chắng biết nói điều chi,

Nhìn xa xăm, mà chỉ để qua đi,

Những ngày tháng buông xuôi không kết quả!

Ta chỉ già, khi ta tàn như lá,

Để cho đời, cứ đẩy ngược kéo lui,

Để buồn đau, cứ quanh quẩn, ngậm ngùi,

Rồi hối tiếc, những điều không như ý!

Ta chỉ già, khi mình không hết trí,

Không hết lòng, tìm kiếm Chúa toàn năng,

Để cho Ngài đến dạy dỗ ân cần,

Vì Lời Chúa – Nguồn Linh Ân dẫn bước!

Ta chỉ già, khi không còn mực thước,

Sống luông tuồng, chẳng biết đến tương lai,

Chẳng lắng lòng, suy nghĩ đến một ngày,

Khi tắt thở, linh hồn về đâu nhỉ?

Ta chỉ già, khi chẳng còn nghĩa lý,

Mọi việc làm, ta ích kỷ, làm ngơ,

Mặc cho người, đang đói khổ bơ vơ,

Không áo mặc, cơm ăn, không chăn gối!

Ta chỉ già, khi qua nhiều gian dối,

Thấy tình đời, chỉ hào nhoáng qua-loa,

Sự thật bên trong, chẳng mấy thật thà,

Thất vọng lớn dần, làm ta mòn mỏi!


Vậy hãy hết lòng, vùng ra thoát khỏi,

Những lao tù, kìm kẹp phủ vây ta,

Hãy mở lòng, hết sức chạy về Nhà,

Về Hội Thánh, về Nước Trời vinh hiển!

Ta sẽ trẻ, khi ta luôn vững tiến,

Luôn mở lòng, học hỏi những điều hay,

Trong Lời Ngài, để thánh hóa mỗi ngày,

Quyền năng Chúa, giúp ta ngay thẳng lối!

Ta sẽ trẻ, khi không còn bóng tối,

Không mù mờ, không lo lắng, sầu đau,

Bởi tình Ngài luôn lai láng, phủ bao,

Luôn nâng đỡ, dẫn đường trong Ánh Sáng!

Ta sẽ trẻ, khi không còn ngao ngán,

Những việc làm, không bổ ích cho ai,

Nhưng bình an, và mạnh mẽ theo Ngài,

Vì Đấng Christ - Đấng khôn ngoan, hằng hữu!

Ta sẽ trẻ, khi linh hồn được cứu,

Được quan phòng, được đầy đủ phước lành,

Tinh thần hăng hái, quý mến chị anh,

Cùng hiệp một, tín trung và hầu việc!

Ta sẽ trẻ, khi không còn hối tiếc,

Chỉ biết rằng, Chúa đổ huyết vì ta,

Ngài yêu thương, đã chết thế chúng ta,

Rửa sạch mọi tội, xưng ta công chính!

Ta sẽ trẻ, khi biết Ngài đã định,

Một chương trình, tốt nhất sẵn cho ta,

Một tương lai tràn tươi sáng, cao xa,

Thật vinh hiển, Nước Thiên Đàng vĩnh cửu!

TMN

Tôn Vinh Đức Chúa Trời

 

KH 14:7

Philip 2:11

2 Phi-e-ro 3:18 

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2024

THUYỀN HỒN NEO BẾN

 Thuyền Hồn Neo Bến

Được trưởng dưỡng trong môi trường tam giáo:  Khổng – Thích – Lão, khi tiến tới thì sử dụng đạo làm người của Khổng, khi thoái thì có tư tưởng thoát tục của Lão Trang, còn cuộc sống tâm linh về sau thì trao cho Đức Phật, tôi thấy đã quá đủ.  Tôi thích tư tưởng của các vị tiên nho xưa như Nguyễn Công Trứ khi học hành, thi cử, làm việc cũng như lúc hưởng nhàn.  Cha mẹ tôi thờ cúng ông bà theo quan niệm của đạo Lão như đại đa số dân Việt thường làm.  Lúc tôi còn nhỏ, vào các lễ lớn như rằm tháng giêng, tháng 7, tháng 10, mẹ tôi thường đưa anh em chúng tôi đi chùa, lạy Phật, ăn chay.  Cậu tôi làm hòa thượng tại một chùa ở Tân Vạn, Biên Hòa, là một nhà tu hành đạo cao, đức trọng.  Ông rất có uy tín với mọi người trong họ vì không những ông có kiến thức rộng rãi, mà còn có tâm hiền lành, từ bi như Đức Phật.  Mỗi lần gặp gỡ, nói chuyện với ông, tôi thấy lòng lâng lâng thoát tục.  Tuy có cảm tình đặc biệt, nhưng thú thật là tôi không hiểu được hết triết lý của đạo Phật.  Tư tưởng thoát tục, yếm thế của đạo Phật lại làm cho tôi nghĩ rằng đạo này chỉ thích hợp khi tôi ở vào tuổi mùa Đông cuộc đời.

 Tôi chỉ biết mơ hồ về đạo Chúa và cũng không thấy hứng thú tìm hiểu thêm, mặc dù thỉnh thoảng theo bạn bè đi dự các buổi lễ, tôi thấy không khí nhà thờ rất trang nghiêm, người theo đạo lúc nào cũng vui tươi, từ tốn.   Có điều không hay là vào thời Đệ nhất Cộng hòa (1955-1963), có sự đối xử phân biệt thiếu tế nhị ở các cấp chính quyền,  thiên vị thuận lợi cho người Công giáo hơn người các tôn giáo khác.  Rồi đến thời đệ nhị Cộng hòa (sau 1963 đến cuối tháng 4 năm 1975), nhiều chuyện rối ren xảy ra, phần nhiều là do những phần tử cực đoan, quá khích của Phật giáo và Công giáo.  Điều này làm tôi chán ngán, không muốn tìm hiểu thêm hai tôn giáo lớn này nữa.  Tôi có tìm đến sinh hoạt với hội Thông Thiên Học một thời gian, nhưng rồi phải chìm đắm trong việc học hành để ra trường, rồi bị trưng dụng vào quân đội.

Sau năm 1975, bị quay cuồng trong cơn lốc đời, song hành với những biến cố đau buồn của dân tộc, tôi suy gẫm nhiều về kiếp người, về cuộc đời.  Tôi như bị hụt hẫng, không còn niềm tin vào đâu nữa,  tôi thấy tương lai của mình và của con cái thật là đen tối.

Năm 1979, gia đình chúng tôi tị nạn tại Nam Dương, ban đầu tại đảo nhỏ Kuku, sau đó được chuyển tới đảo Galang.  Một điều đánh mạnh vào sự suy nghĩ của tôi trong thời gian này là tôi thấy các vị linh mục Công Giáo, các mục sư Tin Lành từ các xứ khác tới để giúp đỡ cho người tị nạn trên các đảo.  Các vị này quả có lòng bác ái như Chúa dạy cho họ.  Tiền bạc, thư từ chuyển qua tay các vị thì không sợ thất lạc.  Họ cũng truyền giáo, nhất là các mục sư Tin Lành, nhưng tôi thấy nghĩa cử của họ nói lên rất nhiều về đạo Chúa.   Tôi có đi nghe vài ông mục sư Tin Lành giảng đạo và thấy có cảm tình với những người theo đạo này qua đời sống của họ, nhưng lúc đó, tâm tư tôi rối bời nên không nghĩ tới việc tìm hiểu sâu hơn.

Tháng 7-1980, gia đình chúng tôi đến định cư tại Falls Church, tiểu bang Virginia.

Vào giữa năm 1982, trong khi đợi kết quả kỳ thi FLEX, một bằng hành nghề y khoa ở Hoa kỳ, tôi đi tìm việc làm tạm để phụ vợ tôi nuôi con.  Chạy ngang qua nhà thờ Fairfax Circle Baptist Church (ở thành phố Fairfax, Virginia), tôi nhìn thấy tấm bảng treo trên tường, đề “Vacation Bible School”.  À, đây là lớp dạy Thánh Kinh mùa hè.

 Tôi đã có dịp đọc vài Kinh Phật, tôi đã đọc Kinh Dịch, còn Kinh Thánh?  Ngoài một ít câu trưng dẫn Kinh Thánh tôi tìm thấy trong những sách Học Làm Người của ông Hoàng Xuân Việt, thú thật tôi rất dốt Kinh Thánh.  Văn chương Âu Mỹ chịu ảnh hưởng Kinh Thánh rất nhiều, cho nên tôi nghĩ rằng không đọc qua Kinh Thánh là một điều thiếu sót rất lớn cho tôi.  Tôi nghĩ mình nên lợi dụng thời gian rảnh rỗi này để tìm hiểu Kinh Thánh.

Tôi dừng xe, tiến tới gõ cửa văn phòng nhà thờ.  Mục sư Gennings tiếp tôi, sau khi nghe tôi muốn tham dự lớp học Thánh Kinh, ông cười và cho biết rằng lớp này chỉ dành cho trẻ em, và ông chưa bao giờ thấy có người lớn nào tới xin học.  Thấy tôi có lòng muốn học Kinh Thánh, ông hứa tìm người tình nguyện dạy cho tôi.  Vài ngày sau, ông gọi điện thoại cho tôi biết, có 2 người: ông Bill Pettus và bà Lorraine Perry chịu dạy Thánh Kinh cho tôi vào mỗi sáng Chúa Nhật từ 9:30 đến 10:30.  Tôi rủ vợ tôi cùng đi học.  Vợ tôi phản đối, hỏi tôi chắc hết chuyện làm rồi sao mà đi nhà thờ học Kinh Thánh.  Tôi nói “em cứ coi như mình đi học Anh ngữ vì mình cần trau dồi thêm tiếng Anh”.  Vợ tôi nghe có lý nên bằng lòng và dẫn theo hai đứa con nhỏ của chúng tôi:  Minh Triết 9 tuổi, Minh Ngọc 8 tuổi.  Các con tôi vào lớp thiếu nhi, còn vợ chồng tôi có lớp riêng do hai người Mỹ nói trên dạy.

Chúng tôi học sách Sáng Thế ký (Genesis), sách Êdíptô ký (Exodus), rồi sau đó qua Tân Ước, bằng sách Giăng (John).  Khi thấy chúng tôi có vẻ cảm động về đời sống và sự hy sinh của Chúa Giê-Su, hai người hướng dẫn này mời chúng tôi tin nhận Chúa để được sự cứu rỗi.  Chúng tôi cảm ơn, và cho họ biết rằng chúng tôi cần tìm hiểu thêm, cần thời gian để suy nghĩ xem có niềm tin thật sự không.  Có lúc tôi cũng bực mình vì thấy họ muốn thúc đẩy mình tin nhận Chúa sớm.  Về sau thì tôi hiểu và thông cảm được với họ vì lối suy nghĩ của người Tây phương là cấp tốc, muốn thấy làm là có kết quả ngay, không giống lối suy nghĩ của người Đông phương là có chiều sâu và cần thời gian để cân nhắc.

Khi sinh hoạt chung với nhà thờ Fairfax Circle Baptist Church này, chúng tôi nhận thấy những người tin kính Chúa là những người rất tốt, họ đối xử với chúng tôi như anh em.  Họ thương yêu, giúp đỡ nhau.  Con cái họ rất ngoan, không hút thuốc, không nhậu nhẹt, không xài cần sa ma túy.  Khi định cư tại Hoa Kỳ, chúng tôi thường lo lắng cho các con mình, sợ chúng tập nhiễm những cái xấu của nền văn minh vật chất bản xứ mà hư hỏng đi.  Nay, chúng tôi ước ao con mình có được niềm tin và có đời sống thánh thiện tốt đẹp như các thanh niên trong Hội Thánh này.  Tôi nhận thấy nhiều người Tin Lành rất siêng năng:  siêng học, siêng làm, siêng đạo.  Công thức Tam Siêng này giúp cho họ sống đắc thắng ngoài đời cũng như trong đạo.

Vài bạn bè gọi điện thoại khuyên tôi nên dạy con giữ truyền thống.  Đồng ý là có vài truyền thống cũ của người mình cần bảo tồn như kính trọng người lớn tuổi chẳng hạn, nhưng có những phong tục đã lỗi thời không thể ép con cái theo được.  Tam giáo tuy thâm thúy nhưng con trẻ sống tại Hoa Kỳ không thể hiểu được.  Thánh Kinh thì có nhiều bản dịch khác nhau, giá rẻ; nhà thờ thì nhan nhản, thành thị cũng như thôn quê đều có; trong trường trung học, đại học thì có “Bible Club”.  Con trẻ chừng lớn đi học xa vẫn có thể đi nhà thờ để học hỏi, để sinh hoạt cho đời sống tâm linh của chúng.  Sau một năm rưỡi tìm hiểu đạo cũng như lòng mình, chúng tôi vui lòng đầu phục, tiếp nhận Chúa làm Cứu Chúa của đời mình.  Thời gian tìm hiểu của chúng tôi có hơi lâu có lẽ vì tiếng Anh của mình còn yếu lúc đó.  Nếu có Hội Thánh Việt Nam hay có đồng hương đi trước chỉ dẫn thì chắc chúng tôi đã lãnh hội nhanh hơn.

Nghĩ lại lúc đầu chúng tôi muốn lợi dụng nhà thờ để học tiếng Anh, học Kinh Thánh, không dè tình yêu của Chúa thu hút và quyền uy Chúa bắt phục chúng tôi.  Thật cuộc đời có những khúc quanh bất ngờ.  Vậy thì Chúa chọn tôi hay tôi tìm chọn Chúa?

Hồi mới qua Mỹ, có người bạn đi trước báo động rằng qua xứ này, người Tin Lành họ dụ dữ lắm, có thể tới với họ lúc đầu để được giúp đỡ rồi sau đó tránh đi, đừng theo Tin Lành vì mình phải giữ đạo ông bà mình chứ.  Thấy anh ta thiên kiến, tôi cười và nói đùa:  “Tưởng theo tin dữ thì tôi sợ, chứ tin lành thì tôi cho dụ”.  Kết tội người đi giảng đạo là “dụ” thì không đúng vì họ không dụ dỗ người khác làm chuyện quấy, mà là giới thiệu người khác về một nguồn phước mà họ đang nếm và muốn người khác cũng được hưởng như họ.  Vậy nói rằng họ muốn chia sẻ niềm tin, chia sẻ ơn phước thì đúng hơn.  Khi người bán hàng quảng cáo một món hàng xấu mà chính cá nhân họ, hay gia đình họ không xài thì đó chính là “dụ”.  Tôi thấy người truyền giáo như người được ăn một tô phở ngon tại tiệm Z, muốn quảng cáo cho người khác biết mà vào tiệm đó ăn.  Tuy nhiên, nếu gặp người đang đói thì thật tốt vì người đói sẽ sẵn sàng bước vào ăn, nhưng nếu gặp người đang no, thì có cho thêm vàng anh ta cũng không thể ăn nổi.  (Viết đến đây, tôi mới hiểu được Lời Chúa trong Mathiơ 5:3 khi Chúa Giê-Su cho rằng những người nghèo khó, đói khát về tâm linh là người có phước vì họ chịu nghe, tìm hiểu và nhận tình yêu và sự cứu rỗi của Chúa dễ dàng).

Sau hơn 20 năm ở trong nhà Chúa, tôi đã nếm trải được nhiều sự dạy dỗ, uốn nắn từ Chúa, sự an ủi, khuyên nhủ của anh em trong Chúa của mình.  Tôi thấy tôi thay đổi nhiều.  Tôi thấy mình bớt khó chịu mà chịu khó hơn, bớt xét nét mà độ lượng hơn, bớt nóng nảy mà trầm tĩnh hơn, không coi trọng những sự tạm bợ mà biết yêu quí những gì trường tồn.  Vợ tôi, các con tôi, cùng dâu và rể đều có niềm tin vững chắc trong Chúa.  Những “chồi ô-liu” của thế hệ thứ ba đã được sinh ra, đang lớn lên trong nhà Chúa.

Tôi cứ suy nghĩ mãi một câu nói không biết xuất xứ từ đâu, mà nhiều nguồn tài liệu cho rằng đây là câu cách ngôn của Trung Hoa:  Khi có ai chia sẻ cho bạn những gì có giá trị và bạn nhận được lợi ích từ đó, bạn có bổn phận tinh thần chia sẻ lại cho người khác  (When someone shares something of value with you and you benefit from it, you have a moral obligation to share it with others.)

Tôi có 3 điều để chia sẻ lại với các bạn:

1/ Tôi thấy mình không uổng công theo Chúa, dù những thiệt thòi mà tôi gặp phải là 4 cái mất:  mất thì giờ, mất tiền bạc, mất một số bạn và mất … vui (vì cuối tuần, người ta đi chơi, còn mình thì làm bạn với Kinh Thánh, với nhà thờ).  Những cái mất nhỏ đó là cái giá phải trả để được phước hạnh lớn và sự thương xót vô bờ mà Chúa đã ban mình.  Những ơn phước diệu kỳ cũng như những phép lạ xảy ra đúng lúc trong đời làm tôi không khỏi ngạc nhiên.  Tôi chỉ biết cúi đầu tạ ơn Chúa.

2/ Điều làm tôi vui nhất là giúp cho các con tôi có niềm tin trong Chúa.  Trong mấy thập niên qua, tôi đã đầu tư vào thứ nọ thứ kia, nhưng tạo niềm tin yêu và hy vọng cho con cái, tôi cho là một đầu tư tốt nhất và tôi ưng ý nhất.  Một lần, con gái tôi có bày tỏ cảm tưởng là món quà vĩ đại mà cha mẹ cho nó chính là niềm tin của chính nó vào  Chúa Cứu Thế.  Lời này là một an ủi cho vợ chồng chúng tôi rất nhiều, vì nhớ lại lúc đầu chúng tôi đi tìm chân lý là vì hạnh phúc của con cái*.  Tôi tin rằng nơi nào, dù là gia đình, dòng họ, hay dân tộc có Chúa ngự trị thì nơi đó sẽ được phước.  Nhiều nơi trong Kinh Thánh  nhắc đến những phước hạnh của con dân trung tín trong Chúa truyền xuống nhiều thế hệ sau.  (Xuất Êdíptô 20:6  sẽ làm ơn đến ngàn đời cho những kẻ yêu mến ta và giữ các điều răn ta).

3/  Tôi được cứu rỗi vì Chúa ban cho sự cứu rỗi mà các tôn giáo khác không có.  Tất cả các tôn giáo đều giống nhau ở phần căn bản là dạy người ta làm lành lánh dữ, nhưng chỉ có đạo Chúa mới có sự cứu rỗi của linh hồn.  Nếu chỉ có cái nhìn “hình nhi hạ” thì đạo nào cũng tốt, nhưng đi sâu xa hơn thì mỗi tôn giáo mỗi khác.  Vì Chúa Giê-Su là Con Đức Chúa Trời nên có thể tha tội cho tôi, và ban cho tôi sự cứu rỗi để linh hồn của tôi được thanh thản mà trở về bên Chúa đời đời.

Bước đi trong Chúa chỉ vì lời hứa của Chúa là hành vi khôn ngoan hay dại dột?  Nếu vì lời hứa hão huyền mà mình tin theo thì thật là dại dột, nhưng nếu Chúa có thật và Ngài thành tín trong lời hứa mà không tin thì thật đáng tiếc.  Bám chặt lấy hứa ngôn của Chúa như tin cậy vào ánh sáng cuối đường hầm, như người sắp chết đuối bám chặt lấy cái phao, tôi thấy đường đi theo Chúa là một phiêu lưu kỳ thú.  Cuộc phiêu lưu này có đầy những ơn phước ngọt ngào, nhưng cũng không thiếu những hoạn nạn; có những phút bình tịnh như du thuyền trên dòng sông vào mùa thu, nhưng cũng không thiếu những cám dỗ, những bẫy dò lúc mình không tỉnh thức; có những lúc sung sướng tiên hưởng phước Thiên đàng, nhưng cũng không phải không có những hồi đau khổ.  Thử thách, hoạn nạn, cám dỗ là ba thứ mà ta luôn gặp để rèn luyện đức tin của chúng ta.  Tôi tin chắc rằng lúc mình gặp những khó khăn đó là lúc Chúa dõi mắt quan phòng nhiều nhất.

Trôi nổi trên biển đời lao xao bất ổn, cuồng phong bão tố có thể bất chợt xảy ra, niềm tin trong Chúa giúp tôi có được sự bình an mà thế gian không thể cho.  Có thể ví như thuyền hồn tôi tìm được bến để thả neo:  Bến Chúa.

Dù biển đời xao động

Bao sóng gió đảo điên

Thuyền hồn neo bến Chúa

Được bình yên, bình yên.

                                                Châu Sa

* Tâm lý con người chúng ta rất sợ sự thay đổi, nhất là thay đổi những gì thuộc truyền thống gia đình, cũng như tâm lý học nhận rằng “unlearning” là điều không phải dễ.  (Có thể dịch Unlearning là “tháo và thế”, tháo bỏ cái cũ, thay thế bằng cái gì mới).  Trong dòng họ, phải có người can đảm bước đi trước, để các thế hệ sau đi theo, nên tôi thấy rằng trong gia tộc, tôi là người phiêu lưu.

 Đất Bao Dung

             Sau cuộc bể dâu tháng 4/75, mọi trật tự xã hội bị đảo lộn, tôi trải qua nhiều thay đổi, nhiều xáo trộn trong cuộc sống.  Sau khi chồng phải đi học tập, tâm trạng tôi lúc đó như kiến bò trên miệng chảo nóng, lúc nào cũng thắc thỏm, lo âu, cảm thấy như tai họa có thể giáng xuống bất cứ khi nào.  Cuối năm 1977, chồng được cho về, và nhờ có nghề chuyên môn, anh được làm việc lại tại thành phố.  Tưởng là được yên vui, hạnh phúc, nhưng nào có được.  Người chế độ cũ dầu có làm gì cũng bị kềm chế, kỳ thị, nghi ngờ.  Anh thường than: “nghề nghiệp của anh phải được tự do, thoải mái thì mới phát huy được sáng kiến, chứ bị kiềm chế thì không thích làm chút nào hết”.  Có lúc, anh bắt chước Lệnh Hồ Xung trên đỉnh núi Hoa Sơn cảm khái than: “Trời cao đất rộng thế này mà ta không có chỗ dung thân.”

            Rồi, tháng 6-79 chúng tôi liều lĩnh ra đi tìm đất sống.  Sau 8 ngày đêm lênh đênh trên biển cả với bão tố, sóng gió, cướp bóc, đói khát, bị tàu hải quân Mã Lai kéo tới kéo lui, vợ chồng chúng tôi và 2 con cũng lên được đất liền (đảo Kuku, Nam Dương), và tháng 7-1980 được định cư tại Hoa Kỳ.

            Sau năm năm trời vất vả với nhiều việc làm khác nhau để nuôi sống gia đình và giúp chồng ăn học, tôi thấy vui là anh được trở lại nghề cũ và đời sống gia đình chúng tôi được thoải mái hơn.

            Chúng tôi lúc nào cũng tạ ơn Chúa cho gia đình chúng tôi lọt được vào vùng đất bao dung này, vùng đất cơ hội cho người có chí.  Vùng đất mà hiến pháp đặt trên nền tảng Kinh Thánh và phần lớn người cầm quyền là những người tin kính Chúa.  Nhờ truyền thống Cơ đốc đó mà họ có lòng bao dung rộng rãi, đón tiếp mọi giống dân tị nạn không phân biệt chủng tộc, để rồi những người kém may mắn này một khi tự lập được lại đóng góp vào sự thịnh vượng chung của quốc gia.  Tôi không phải không biết là vẫn có những sự kỳ thị, những bất công mà người tị nạn mình gặp phải, nhưng tôi thấy đó chỉ là những trường hợp lẻ tẻ, địa phương hay cá nhân, chứ chánh sách chính phủ thì rất bao dung, rất công bình.

            Tôi cảm ơn Chúa là con cái chúng tôi có phương tiện học hành, học tới đâu tùy ý thích của chúng.  Tôi cảm ơn Chúa là gia đình chúng tôi có cơ hội sống cho đời sống tâm linh của mình.  Sau khi gia đình tôi thấy được tình yêu Thiên Chúa và tiếp nhận Ngài làm chủ đời sống, tôi mừng mà thấy mình được giải phóng khỏi những sợ hãi, những hủ tục, mê tín, thành kiến cũ.  Gia đình tôi đang bước đi mạnh dạn trong đức tin.

            Tôi cảm thấy như mình đang được sống gấp hai, gấp ba.  Tôi không nói đến tuổi thọ, hay số năm được sống mà tôi muốn nói đến phẩm chất của đời sống.  Xứ này có mọi phương tiện để tôi phát triển khả năng của mình về mọi mặt tâm, trí, thể.  Có lúc tôi ước phải chi mình có 48 giờ một ngày để tôi học nhiều hơn, làm nhiều hơn và giúp đỡ người khác nhiều hơn.

            Cảm ơn Thiên Chúa đã có chương trình đặc biệt cho gia đình chúng tôi và Chúa luôn luôn thương xót, sửa dạy chúng tôi.

Minh Chung

 Bạn à,

          Cảm ơn bạn đã chịu khó đọc đến đây.  Có thể bạn thấy tẻ nhạt, không gì hấp dẫn để đọc thêm vì bạn đang thành công trên đời, và cảm thấy hạnh phúc, bạn không thấy cần tìm hiểu gì về đời sống tâm linh.  Có thể bạn thấy bực mình vì những lời viết có vẻ như truyền giáo này, mà bạn không có cảm tình tốt đẹp với những người đi truyền giáo không được tế nhị trong quá khứ.  Có thể bạn không tin một đấng nào có thể cứu được bạn vì bạn tự thấy mình quá hư hỏng.  Có thể bạn nghĩ rằng bạn phải tự cứu lấy mình, tự mình thắp đuốc cho mình, phải trả những nghiệp mà trong quá khứ mình đã gây ra…

          Bạn có thể không thấy hứng thú để đọc tiếp những trang sau, nhưng xin bạn đừng vội quăng bỏ quyển sách nhỏ này.  Bạn hãy để nó vào một góc nào đó trong tủ sách,  đợi đến một ngày…  khi mà bạn thấy đời sống mình quá trống rỗng, khi cảm thấy con thuyền tâm linh của mình không biết thả neo vào đâu, khi mà các bến cảng, các nơi quen thuộc đều từ chối không tiếp nhận, hoặc xua đuổi mình, thì có thể bạn nhớ lại quyển sách này để đọc lại, và biết đâu bạn tìm được một nơi thích hợp cho thuyền hồn bạn thả neo.

Châu Sa & Minh Chung

(Jacksonville, FLorida 2004)