Hoàng
Hạc Lâu (Thôi Hiệu)
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc
khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
黃Hoàng [Chấp Nhất Do Nhân]
昔Tích [Thảo Nhất Nhật]
乘Thừa [Hòa Bắc]
去Khứ [Thổ Khư]
地Địa [Thổ Dã]
空Không [Huyệt Công]
復Phục [Sách Nhân Nhật Tri]
返Phản [Hán Hựu Sước]
白Bạch [Phiệt Nhật]
悠Du [Nhân Cổn Phộc Tâm]
草Thảo [Thảo Tảo]
萋Thê [Thảo Thê (Thập Kí Nữ)]
洲Châu [Thủy Châu]
暮Mộ [Thảo Nhật Đại Nhật]
波Ba [Thủy Bì]
使Sử [Nhân Lại]
愁Sầu [Thu (Hòa Hỏa) Tâm]
Du du: Vẻ
lo buồn nghĩ ngợi — Xa xôi — Nhàn hạ yên tĩnh
Thê
thê: tốt
um, um tùm, rậm rạp
Dịch Nghĩa: Lầu Hạc Vàng
Người xưa đã cưỡi hạc vàng
bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một,
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn!
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một,
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn!
Tản Đà dịch thơ:
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu ?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
Lầu
Hoàng Hạc
Người xưa cưỡi hạc đi rồi
Mái lầu Hoàng Hạc còn phơi chốn này
Hạc vàng mất biệt bấy nay
Ngàn năm mây trắng vẫn bay hững hờ
Hán Dương sông chiếu cây bờ
Bên châu Anh Vũ mịt mờ cỏ thơm
Chiều về lạc nẻo quê hương
Trên sông khói sóng buồn vương ngập
lòng.
(Tường Lưu dịch thơ)
Cưỡi hạc người xưa đi đã lâu,
Còn đấy Hoàng Hạc chỉ trơ lầu.
Hạc vàng biền biệt từ xưa ấy,
Mây trắng lững lờ đứng mãi sau.
Sông tạnh Hán Dương cây lắng bóng,
Bãi thơm Anh Vũ cỏ tươi màu.
Chiều buồn quê cũ nơi nào nhỉ,
Khói sóng trên sông giục khách sầu.
Còn đấy Hoàng Hạc chỉ trơ lầu.
Hạc vàng biền biệt từ xưa ấy,
Mây trắng lững lờ đứng mãi sau.
Sông tạnh Hán Dương cây lắng bóng,
Bãi thơm Anh Vũ cỏ tươi màu.
Chiều buồn quê cũ nơi nào nhỉ,
Khói sóng trên sông giục khách sầu.
Nguyễn Khuê dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét