Reflect on a time when I forgave someone who hurt me
I remember a time when someone I trusted deeply let me down in a way
that cut right to the heart. For a while, I carried that hurt like a stone in
my chest—replaying the moment, wondering why they had acted that way, and
feeling that forgiveness would mean letting them “off the hook.”
But eventually, I realized that holding on to the bitterness was
chaining me to the moment of hurt. It was poisoning my peace, not theirs. I
prayed for strength, not just to say “I forgive you,” but to truly release them
from my resentment. The process wasn’t instant—it came in layers, like peeling
away old wallpaper that had been glued down for years.
When I finally reached the point where I could see them without the old
anger flaring up, I felt lighter, freer. Forgiveness didn’t erase the wrong,
but it did open space for healing and, surprisingly, for a gentler relationship
moving forward. That experience taught me that forgiveness is less about
excusing the past and more about choosing peace in the present. It’s not
weakness—it’s courage with a soft edge.
Hồi tưởng về một lần tôi đã tha thứ cho người đã làm tổn thương
mình.
Tôi nhớ có lần một người mà tôi hết lòng tin tưởng đã làm tôi thất vọng
theo cách khiến trái tim tôi đau nhói. Trong một thời gian dài, tôi mang nỗi
đau ấy như một hòn đá nặng trong lồng ngực—liên tục nhớ lại khoảnh khắc đó, tự
hỏi vì sao họ lại hành xử như vậy, và nghĩ rằng tha thứ đồng nghĩa với việc
“tha bổng” cho họ.
Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng việc bám giữ sự cay đắng chỉ khiến tôi bị xiềng
xích vào khoảnh khắc tổn thương ấy. Nó đang đầu độc sự bình an của tôi, chứ
không phải của họ. Tôi cầu xin Chúa ban sức mạnh, không chỉ để nói “Tôi tha thứ
cho bạn,” mà còn thật sự buông bỏ mọi oán giận trong lòng. Quá trình ấy không
diễn ra tức thì—nó đến từng lớp, giống như bóc dần từng mảng giấy dán tường đã
dính chặt nhiều năm.
Khi cuối cùng tôi có thể nhìn họ mà không còn cơn giận cũ bùng lên, tôi
cảm thấy nhẹ nhõm và tự do hơn. Sự tha thứ không xóa bỏ điều sai trái, nhưng nó
mở ra chỗ cho sự chữa lành, và thật ngạc nhiên, cho một mối quan hệ mềm mại, nhẹ
nhàng hơn về sau.
Trải nghiệm đó dạy tôi rằng tha thứ không phải là dung túng cho quá khứ,
mà là chọn lấy sự bình an cho hiện tại. Nó không phải yếu đuối—mà là sự can đảm
được phủ bằng một nét dịu dàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét